Logo
(+84) 98 2028 888(+84) 98 5555 468
Đặt lịch tư vấn

Bí Mật Phía Sau Những Hồ Sơ Đại Học Thành Công

26th Novemeber, 2025

Trong suốt hơn một thập kỷ làm việc trong lĩnh vực tư vấn tuyển sinh đại học, nhóm tư vấn APUS luôn nhận được một câu hỏi quen thuộc từ phụ huynh và học sinh: “Điều gì thực sự tạo nên một bộ hồ sơ mạnh?”

Dù đã đồng hành cùng hàng trăm học sinh vào những trường có tỉ lệ nhận chỉ từ 5 – 20%, câu trả lời truyền thống vẫn luôn dựa trên kinh nghiệm đúc kết từ thực tiễn: bài luận tốt, hoạt động nổi bật, thư giới thiệu mạnh. Tuy nhiên, những câu trả lời ấy chỉ phản ánh được một phần nhỏ của cả quá trình tuyển sinh. 

Ở bài viết này, APUS sẽ thử phân tích hai hồ sơ mà chúng tôi cho rằng đã giúp cho các bạn “lột tả” rõ con người của mình và để lại dấu ấn sâu sắc với hội đồng tuyển sinh.

5 Phẩm Chất Cốt Lõi Mà Nhà Tuyển Sinh Thường Nhìn Vào 

Khi phân tích những hồ sơ thực sự nổi bật, chúng tôi nhận ra một điều rất rõ ràng: không quan trọng bạn học ở đâu, hoạt động bao nhiêu, hay có giải thưởng lớn hay không, nếu các em thiếu 5 phẩm chất này, hồ sơ sẽ rất khó tạo ấn tượng mạnh.

1. Sự ham học hỏi (Intellectual Curiosity) 

Intellectual curiosity là khả năng đặt câu hỏi, đào sâu và tự mở rộng kiến thức vượt ra ngoài yêu cầu của lớp học. Trường đại học luôn chú ý đến những học sinh thật sự tò mò về thế giới, chứ không chỉ học để lấy điểm. Chẳng hạn, một bạn yêu thích AI không dừng lại ở việc tham gia CLB Robotics mà còn tự học thêm qua các khóa online, xem bài giảng của các giáo sư đại học và thử nghiệm những mô hình nhỏ của riêng mình. Một bạn đam mê viết lách sẽ chủ động đọc thêm sách, phân tích truyện, xây dựng blog cá nhân thay vì chỉ hoàn thành bài tập được giao. Những biểu hiện này cho thấy bạn học vì muốn hiểu, muốn khám phá, và đó chính là điều làm các trường top thực sự chú ý.

2. Tinh thần phục sự (Service to Others)

Service to Others, hay có thể hiểu là tinh thần phụng sự cộng động, thể hiện mong muốn đóng góp tích cực cho môi trường xung quanh, dù là những hành động rất nhỏ. Một học sinh hướng dẫn các em nhỏ trong xóm học tiếng Anh, soạn tài liệu miễn phí cho bạn bè trong trường, hoặc tạo ra các tài nguyên online giúp cộng đồng đều đang thể hiện tinh thần phụng sự. Điều các trường đại học tìm kiếm không phải những dự án hoành tráng, mà là câu trả lời cho câu hỏi: “Em đã làm gì để khiến cộng đồng xung quanh mình tốt hơn?” Những hành động giản dị nhưng bền bỉ lại chính là yếu tố tạo nên chiều sâu của một hồ sơ.

3. Khả năng kiến tạo và lãnh đạo (Leadership/Initiative)

Leadership không phải là chức danh Chủ tịch hay Phó chủ tịch một câu lạc bộ. Điều các trường quan tâm là việc bạn có nhận ra vấn đề và chủ động đứng ra giải quyết hay không. Nếu một bạn thấy câu lạc bộ hoạt động trì trệ và mạnh dạn tái tổ chức, đó là leadership. Nếu bạn đề xuất một dự án STEM mới cho trường sau khi tự nghiên cứu, đó là leadership. Nếu trường không có câu lạc bộ mà bạn muốn theo đuổi và bạn tự lập nhóm nhỏ để học cùng bạn bè, đó cũng là leadership. Các trường đại học muốn nhìn thấy những hành động phản ánh tư duy giải quyết vấn đề, khả năng dẫn dắt và tinh thần tạo ra thay đổi.

4. Khả năng làm việc nhóm (Collaboration)

Collaboration, hay có thể hiểu là khả năng hợp tác và đóng góp cho tập thể là phẩm chất mà nhiều học sinh Việt Nam vô tình bỏ qua, nhưng lại là yếu tố cực kỳ quan trọng trong mắt các trường đại học. Họ không muốn một cộng đồng chỉ gồm vài cá nhân nổi bật; họ muốn những học sinh biết hòa hợp, lắng nghe và thúc đẩy tập thể. Một bạn biết cách giải quyết xung đột trong câu lạc bộ, hỗ trợ nhóm trong một dự án khó, hay cùng bạn bè tạo ra sản phẩm chung đều đang cho thấy tinh thần hợp tác mà các trường đánh giá cao. Họ muốn biết: “Nếu trở thành sinh viên của trường, em sẽ góp phần xây dựng cộng đồng sinh viên như thế nào?”

5. Tính cam kết (Consistent Engagement)

Consistent Engagement thể hiện khả năng gắn bó bền bỉ với một lĩnh vực, mục tiêu hoặc hoạt động. Các trường không đánh giá cao hồ sơ có hàng chục hoạt động nhưng hoạt động nào cũng chỉ tham gia vài tháng. Họ ưu tiên những bạn cho thấy mình có thể theo đuổi điều gì đó đủ lâu để tạo ra giá trị thực sự. Một học sinh kiên trì với dự án nghiên cứu suốt ba năm, hoặc phát triển một sáng kiến cá nhân từ quy mô nhỏ thành tác động rộng hơn, hay theo đuổi nghệ thuật, thể thao, học thuật trong nhiều năm liên tiếp chính là những ví dụ điển hình. Sự bền bỉ, nhất quán và có tiến bộ rõ ràng luôn tạo ấn tượng mạnh hơn một danh sách hoạt động “dàn trải”.

Và để hiểu rõ hơn cách mà 5 phẩm chất này được thể hiện trong một bộ hồ sơ mạnh khác nhau như thế nào giữa từng học sinh, các em hãy cùng APUS tìm hiểu trong 2 case study dưới đây: 

Case Study #1: Hanah

1. Background:

Hannah dự định theo học kép Vật lý và Toán, thuộc kiểu học sinh có nền tảng học thuật vững và tư duy phân tích khá sắc bén. Khi bắt đầu làm việc với cố vấn, em đã có bản nháp đầu tiên của bài luận. Tuy nhiên, bài viết ấy chủ yếu miêu tả một khung cảnh trong ký túc xá, một hình ảnh tuy dễ thương nhưng không khiến người đọc hiểu được Hannah là ai, em quan tâm điều gì, hay điều gì khiến em khác biệt. Từ đó, em quyết định thay đổi hoàn toàn hướng tiếp cận và chọn một chủ đề hoàn toàn khác: card games.

Về hoạt động ngoại khoá, Hannah là Robotics Captain kiêm Outreach Coordinator, là người dẫn dắt đội và phụ trách kết nối cộng đồng. Ở ký túc xá, em đảm nhiệm vai trò Dorm Prefect và Resident Assistant, hỗ trợ bạn bè và góp phần xây dựng môi trường sống lành mạnh. Hannah đồng thời là dancer, choreographer và thành viên tech crew, vừa đứng trên sân khấu, vừa lo liệu các công việc hậu trường, tất cả cho thấy Hannah là một bạn học sinh có cả thiên phú về nghệ thuật và kỹ thuật. Trong mùa hè, em làm intern tại Immigrant Learning Center để dạy tiếng Anh cho người nhập cư và người dân tị nạn, đồng thời tham gia vai trò Leadership & STEM Equity Intern để thúc đẩy cơ hội công bằng hơn cho nữ sinh trong STEM. Bên cạnh đó, Hannah còn làm campus tour guide, assistant bookseller và theo học thêm các môn về AI và Environmental Studies.

Chính những hoạt động đa dạng ấy đã trở thành nền tảng vững chắc để bài luận của Hannah thực sự ấn tượng và có chiều sâu. Khi chuyển sang viết về card games, Hannah không chỉ kể về trò chơi, mà dùng chúng để soi chiếu những giá trị sống cốt lõi của em: sự tò mò, ham học hỏi, tinh thần phụng sự cộng đồng, khả năng dẫn dắt, kiên trì và khả năng tự nhận thức khá tốt. 

2. Bài luận của Hannah:

I sat amongst my nine cousins in a tense circle, our eyes darting between one another as we waited for that one decisive moment. Then, in a flash, my hand lunged forward, latching onto the cold metal, and chaos erupted but it was all over a simple game of spoons. But is it so simple? To me, card games are more than entertainment. Each shuffle of the deck and turn of a card offers lessons on how to approach the world around me.

In a heated game of Uno, I’ve learned when to strike, hold back, and anticipate others’ moves. When instinct and experience converge, leading to my triumphant cry of ‘Uno!,’ the electric feeling empowers me to keep playing.

This feeling returns while heatedly discussing the lack of female accreditation in STEM fields with my robotics teammate, emboldening us to speak louder at team meetings.

It’s also present while creating Women’s History Month events where trivia sessions and female-led discussions on modern-day feminism celebrate social progress and accomplishment.

This mutuality has shown me that collective success not only amplifies individual achievements but also deepens the joy in celebrating others’ victories.

So, while I fight tooth and nail every game, I simultaneously revel in watching my competitors experience the joys of declaring ‘Uno.’”

“This summer, a student at the Immigrant Learning Center taught me Burro. Enraptured by a new set of rules, I drew on my experience grappling with Gin Rummy and Presidents, strategizing which cards to sacrifice to be victorious in the end. In this way, I learn to truly understand harnessing insights to uncharted discovery.

It’s watching chess games like Fabiano Caruana’s nine-move checkmate against Alireza Firouzja that complicate ideas of probability and the almost infinite possible positions (approximately 2.4 trillion after nine moves). It’s also the countless hours spent tediously constructing the Lego Death Star’s Superlaser, seeing how individual pieces enjoin to create a cohesive system, or how reading about the applications of the Schrödinger equation in quantum entanglement helps me discover how much I still don’t know.

But just as Burro is more fun when played with others, knowledge is more exciting when shared far and wide. While I often find myself wagering high-level topics onto unsuspecting victims, teammates in Robotics and the children I teach at the Immigrant Learning Center. I realize that more than learning, the passing on of ideas is how our society evolves: from Neanderthal to sapien, hunter-gatherer to farmer, and simplistic tools to quantum-proof encryption. In this way, knowledge gains its strength when shared and transformed by others.”

Tirelessly played alone, Solitaire games can last for over an hour. Each game, I examine piles of cards, knowing there is a hidden move for those who look for it. I picture these games during a losing streak at a robotics competition, trying to find the error within a thousand lines of code, or as I push my shoulders back, point my toes, and remember to smile throughout the dance rehearsal.

Although Solitaire has taught me the art of perseverance, some games simply can’t be won. A glitchy program may have to be rewritten. A dance practice needs breaks. Self-awareness is part of perseverance, and I’ve grown to understand my limits, so when I stop the impossible game of Solitaire, I can triumph in the next one.”

3. Bài học rút ra 

Câu chuyện của Hannah cho thấy một điều rất rõ ràng: một bài luận mạnh không cần một chủ đề “to lớn” hay “hào nhoáng”. Những lá bài UNO, Burro hay Solitaire, những trò chơi tưởng như bé nhỏ lại trở thành chiếc gương phản chiếu thế giới nội tâm vô cùng sâu sắc, từ cách em học hỏi, dẫn dắt, hợp tác đến cách em kiên trì và nhận diện giới hạn của chính mình. Điều quan trọng không phải là trò chơi, mà là cách Hannah kết nối chúng với những trải nghiệm thật và những giá trị thật trong đời sống hằng ngày.

Ở bài luận này, năm phẩm chất cốt lõi mà các trường đại học Mỹ luôn tìm kiếm hiện lên rất rõ. Sự tò mò, ham học thể hiện qua cách Hannah mải mê với cờ vua, lego, cơ học lượng tử và trí tuệ nhân tạo. Tinh thần phụng sự cộng đồng xuất hiện khi em dạy người nhập cư, hỗ trợ các em nhỏ và chia sẻ kiến thức với đội Robotics. Khả năng dẫn dắt và chủ động được thể hiện qua cách Hannah lên tiếng về bình đẳng giới trong STEM, tổ chức Women’s History Month và dẫn dắt đội Robotics. Tinh thần hợp tác lại trở nên nổi bật khi em mô tả niềm vui “chia sẻ chiến thắng” và niềm hứng khởi khi thấy người khác cũng được tỏa sáng. Và cuối cùng, sự gắn bó lâu dài hiện lên qua nhiều năm làm Robotics, nhiều năm học và thực hành nghệ thuật, nhiều năm đắm mình trong thế giới card games và những lĩnh vực em thật sự yêu thích.

Quá trình Hannah viết bài luận cũng cho thấy một sự thật quan trọng về hành trình thấu hiểu mình. Em không dừng lại ở bản nháp đầu tiên. Em thử, viết, xoá, chỉnh đến chín bản nháp và mỗi lần chỉnh, bài luận lại giống “Hannah thật” hơn, thay vì cố gắng trở thành điều mà em nghĩ các trường muốn nghe.

Về mặt kỹ thuật, bài luận của Hannah cũng thể hiện những nguyên tắc viết rất đáng học hỏi. Em thu thập thật nhiều ví dụ, nhiều chi tiết nhỏ trước khi sắp xếp lại thành một câu chuyện. Em hiểu rằng chiều sâu đến từ những chi tiết cụ thể, không phải những câu khẳng định chung chung. Và quan trọng nhất, Hannah dùng cách diễn đạt độc đáo của riêng mình để kể về những giá trị mà bất cứ ai cũng có thể nói đến, ví dụ như kiên trì hay tinh thần cộng đồng, nhưng qua giọng kể của em, chúng trở nên khác biệt và khó quên.

Case Study #2: Asher

1. Background

Asher ứng tuyển ngành kép Computer Science và Economics. Em được nhận vào nhiều trường mạnh về STEM và kinh tế như Duke, University of Virginia (Echols Scholar), Carnegie Mellon, Georgia Tech… và cuối cùng chọn Duke.

Giống như nhiều học sinh khác, Asher không bắt đầu với bài luận hiện tại. Bản nháp đầu tiên của em kể về việc tranh cử ban cán sự lớp và chiến thắng. Chính Asher gọi nó là “cookie-cutter essay formats I had seen online”. Bài luận ấy không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là chưa thực sự ấn tượng khi đặt chung với hàng ngàn hồ sơ và câu chuyện thú vị của các bạn học sinh khác. 

Trong quá trình làm việc, Asher được gợi ý thử một hướng mạo hiểm hơn: viết theo dạng montage essay, nói cách khác chính là ghép nhiều trải nghiệm khác nhau dưới một khung chung. Ở trường hợp này, Asher chọn jazz làm khung, và cụ thể hơn, là khái niệm “underlying rhythm” hay tạm dịch là thứ “nhịp nền” âm thầm nhưng bền bỉ tồn tại phía sau mỗi bản nhạc.

Các hoạt động ngoại khóa của Asher phản chiếu rất rõ cách em cảm nhận “nhịp nền” trong mọi việc mình làm. Khi tham gia đội thiết kế robot, em quen với nhịp quay đều của những bánh xe và tiếng máy chạy ổn định. Khi làm đồ gỗ, tự tay đóng luống trồng rau cho mẹ hay làm ván trượt, em nghe nhịp búa gõ đều đặn vang lên như một tiết tấu quen thuộc. Khi đứng trong bếp nấu ăn cho gia đình, em cảm nhận tiếng dầu và gia vị lách tách tạo nên một thứ nhịp điệu ngẫu hứng rất riêng.

Asher cũng là người sáng lập câu lạc bộ Mô phỏng Liên Hợp Quốc dành cho học sinh cấp dưới trong khu học chính, giúp các em rèn luyện kỹ năng thuyết trình và làm việc nhóm. Em học thêm tiếng Hindi và tiếng Tây Ban Nha để kết nối sâu hơn với ông bà và để hiểu rõ hơn sự phong phú của các hệ ngôn ngữ trên thế giới. Trong một bài luận bổ sung gửi Đại học Virginia, Asher còn chia sẻ về dự án công nghệ mà em xây dựng để giúp học sinh tiếp cận nguồn tư vấn hướng nghiệp và hỗ trợ tâm lý dễ dàng hơn, thể hiện rõ sự quan tâm của em đến việc một giải pháp công nghệ có thể tiếp cận được nhiều người và tạo tác động thực sự.

Khi đặt những hoạt động ấy cạnh nhau, ta nhìn thấy một bạn học sinh không chỉ giỏi mà còn có khả năng quan sát tinh tế, biết kết nối những lĩnh vực tưởng như chẳng liên quan, từ kỹ thuật, thủ công, nấu ăn, ngôn ngữ đến hoạt động cộng đồng. Tất cả đều vận hành theo những “nhịp nền” khác nhau, và Asher là người nhận ra chúng, hiểu chúng và biến chúng thành một phần rất tự nhiên trong cách em học, làm việc và dẫn dắt người khác.

2. Bài luận của Asher:

Alright, phones up here. Appreciate the scenery.

My dad snaked his hand towards the back of the car to collect our devices… I reclined my seat, closed my eyes, and found myself in a familiar room, the jazz club where I caught my first show… The sounds of the family minivan faded as I imagined the performance of a lifetime.

A Brazilian samba-esque beat fills the air… Even as vocals and lead instruments begin layering over each other, the iconic underlying rhythm is ever-present, pushing the musicians along. The music I enjoy is powered by rhythm, as is the rest of my life.
The rhythm of spinning wheels on robots I build with my teammates. The rhythmic bangs of a hammer as I woodwork products like my mom’s vegetable garden beds or my longboard.

The unpredictable rhythm of oil and spices crackling and popping as I cook adventurous international dishes for my family. No matter where I look (or listen), all it takes is some focus to identify an underlying rhythm powering what I do.

The sounds of Brazil fade. I whip around to see the fireplace’s flickering light bouncing off a trombone, my favorite modern musician, New Orleans-inspired funk jazz pioneer Trombone Shorty. His initiative and confidence are traits I adopted when I ran for Class President after transferring to a new school… I won the election, but my doubts persisted…

I started off simple: just talking to people. That grew into discovering beautiful nuances and diversity in my peers’ interests and talents, and culminated in my leadership style of utilizing and combining individuals’ strengths to reach an overall goal, similar to Shorty’s big-band pieces where a multitude of instruments all play specific underlying roles while coming together to create a beautiful overall sound.

Suddenly, a spotlight illuminates scat-singer Ella Fitzgerald, center stage. She begins making seemingly random, yet melodic sounds that blend in my head, creating music. Whenever I study Hindi or Spanish, I think of scat, and am intrigued by how our minds process simple sounds to derive meaning from them.

Learning multiple languages has given me a deeper appreciation for the world when traveling with my family, but also sparked my curiosity. How does one set of sounds which I make allow me to communicate with my grandparents, while another imposes a barrier between us? Music’s universality and language’s ability to connect people drive me to continue exploring both.

A bari saxophonist jumps into a mean bassline, hitting low, growling notes. Using that foundation, other musicians play and climb over the bassline’s stable platform.
When I founded my school district’s first middle school-level Model United Nations club, I wanted to help young students build vital presentational and collaboration skills—a strong bassline on which they could branch out and explore topics which they had individual interest in.

My ‘bassline’ faded into the background as they turned into soloists using their own skills to shine, but the foundation I set for them had a lasting influence on their unique styles and ideas.

I was brought back to the minivan as my sister poked me again. We could have our phones back. I plugged in my headphones and hit shuffle on my jazz playlist. I settled back into my seat as Trombone Shorty flowed through my head. This time, however, I wasn’t imagining.

3. Bài học rút ra

Câu chuyện của Asher cho thấy rằng một bài luận mạnh không cần những thành tựu khổng lồ hay một đề tài “đao to búa lớn”. Điều quan trọng chính là góc nhìn độc đáo về thế giới xung quanh và sẵn sàng quan sát thật sâu vào chính mình. Nhạc jazz và khái niệm “nhịp nền” tưởng như chẳng liên quan tới hành trình học tập, nhưng lại trở thành chiếc chìa khóa để Asher soi chiếu cách em sống, học tập, sáng tạo, lãnh đạo và kết nối với những người xung quanh.

Những phẩm chất cốt lõi mà các trường đại học Mỹ tìm kiếm hiện lên rất rõ trong bài luận này. Sự tò mò, ham học hỏi thể hiện qua việc Asher học ngoại ngữ, đặt câu hỏi về cách âm thanh trở thành ngôn ngữ, hay cách một sản phẩm công nghệ có thể giúp ích cho cộng đồng. Tinh thần phụng sự bộc lộ qua cách em dẫn dắt câu lạc bộ Mô phỏng Liên Hợp Quốc dành cho học sinh khoá dưới và qua dự án công nghệ hướng đến việc hỗ trợ học sinh trong khu vực. Khả năng lãnh đạo được thể hiện qua hình ảnh một người hiểu từng “nhạc cụ” trong dàn nhạc lớn, biết lắng nghe và kết nối điểm mạnh của từng người để cả tập thể cùng tỏa sáng. Tinh thần hợp tác thể hiện qua khả năng quan sát tỉ mỉ: từ tiếng bánh xe robot quay đều đến tiếng búa nện khi em làm đồ gỗ. Và sự gắn bó lâu dài được khắc họa qua nhiều năm theo đuổi thiết kế robot, làm mộc, nấu ăn và khám phá thế giới thông qua ngôn ngữ.

Hành trình viết bài luận của Asher cũng cho thấy một bài học quan trọng: có lúc ta phải từ bỏ một bản nháp “ổn” để lựa chọn một bản nháp “phù hợp hơn”. Asher không ngần ngại gác lại một bài luận an toàn, vốn dĩ đã hoàn thiện tương đối, để thử sức với một ý tưởng táo bạo và khó hơn. Chính sự liều lĩnh ấy giúp em có được một bài luận sâu sắc, tinh tế và cá tính hơn rất nhiều.

Về mặt kỹ thuật, bài luận của Asher là ví dụ điển hình cho việc dùng chi tiết cụ thể để tạo nên giọng viết riêng. Những hình ảnh giàu nhịp điệu và cảm xúc như tiếng bánh xe robot quay đều, tiếng dầu và gia vị lách tách trên chảo, hay giai điệu trầm ấm nâng đỡ cả dàn nhạc, đều là những chi tiết mà chỉ chính em mới có thể viết ra, không ai khác sao chép được.

Điều quan trọng nhất trong bài luận này không phải là nhạc jazz, không phải robot hay hoạt động Mô phỏng Liên Hợp Quốc. Điều quan trọng là Asher đã trả lời được ba câu hỏi mà mọi bài luận tốt đều phải chạm đến: Mình là ai? Mình quan tâm điều gì? Và những điều ấy hiện lên như thế nào trong cách mình sống mỗi ngày? Chính câu trả lời rõ ràng cho ba câu hỏi này mới thực sự giúp bài luận của Asher trở nên khác biệt và ý nghĩa.

Lời kết:

Thông qua hai trường hợp của Hannah và Asher, chúng ta có thể thấy rất rõ rằng sức mạnh của một bài luận không đến từ các thành tích, giải thưởng hay số lượng hoạt động bạn tham gia, mà đến từ cách các em hiểu chính mình và chọn một góc nhìn thật sự độc đáo để kể câu chuyện đó, cụ thể là một góc nhìn thật sự thuộc về mình, một bài học sâu sắc rút ra từ hành trình trải nghiệm của mình và một cách kể chuyện chân thật, không cố giống bất kỳ ai.

Các trường đại học không tìm kiếm bản sao của một “hình mẫu sinh viên lý tưởng” nào đó. Họ tìm kiếm những con người có chiều sâu, có tư duy và có khả năng phản tư về chính cuộc sống của mình.

Hannah làm được điều đó qua những lá bài. Asher làm được điều đó qua nhịp jazz. Và APUS tin rằng: mỗi học sinh đều có “lá bài” hay “nhịp điệu” của riêng mình, chỉ là cần đúng phương pháp và sự dẫn dắt để tìm thấy nó. Nếu các em mong muốn tìm hiểu và bắt đầu hành trình đó với sự đồng hành của APUS, các em có thể liên hệ để đặt lịch tư vấn 1:1 miễn phí qua https://apusvietnam.com/admission/ nhé.

Đăng ký nhận tin

Liên hệ

Tầng 16, Tòa nhà 54A Nguyễn Chí Thanh, phường Láng, Hà Nội

(+84) 98 2028 888

(+84) 98 5555 468

info@apusvietnam.com

© 2015 APUS Vietnam. All right reserved

FaceBookFaceBookYouTubeInstagramTikTokZalo
Đặt lịch tư vấn